Năm tháng trôi đi kéo theo nhiều biến chuyển, nhưng có những thứ mà không bao giờ thay đổi trong những kỉ niệm, những cảm xúc sâu nặng dưới mái trường tiểu học thân yêu của tôi.
Mái trường Tiểu học Nghĩa Tân đã gắn bó với tôi suốt năm năm đã cho tôi những kỉ niệm khó quên, đã là người bạn luôn chia sẻ với tôi những lúc buồn, lúc vui
Hôm nay nhân buổi học cuối, tôi đã nán lại, ngồi dưới gốc cây phượng vĩ mà lòng tôi bồi hồi xúc động. Chao ôi! Có biết bao nhiêu kỉ niệm đang dồn về trong tôi, đang hiện hữu xung quanh tôi. Nào đâu cái buổi đầu tiên cắp sách tới trường, bước cùng mẹ mà lòng tôi không khỏi bồi hồi , xúc động, lo lắng. Bây giờ đã trở thành các anh, chị lớp năm.
Tôi còn nhớ những tiết học sôi nổi ở trường, tôi được các thầy cô tiếp thêm trí thông minh, lòng kiên nhẫn, cử chỉ dịu dàng, nuôi dưỡng tâm hồn và tuổi thơ tôi. Những giờ ra chơi vui đùa dưới cây bàng, cây phượng mà lòng không ngừng hỏi: “Sao cây lớn nhanh thế nhỉ” Từ khi tôi vào lớp một cây vẫn còn non, nhỏ mà giờ đây những cây đó đã cao giống như những học sinh lớp năm chúng tôi vậy. Những kỉ niệm về thầy cô, bạn bè, mái trường đều hiện về trong tôi.
Cho dù có rời xa ngôi nhà thứ hai than yêu này thì những cảm xúc trong tôi đối với mái trường không bao giờ bị phai mờ. Đứng dậy ra về mà lòng vẫn còn tiếc nuối một điều gì đó khó tả. Chao ôi! Ước gì tôi không phải rời xa mái trường tiểu học Nghĩa Tân thân yêu này!
11 trang |
Chia sẻ: oanhnguyen | Lượt xem: 1422 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề tài Cảm xúc khi xa mái trường tiểu học, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Năm tháng trôi đi kéo theo nhiều biến chuyển, nhưng có những thứ mà không bao giờ thay đổi trong những kỉ niệm, những cảm xúc sâu nặng dưới mái trường tiểu học thân yêu của tôi.
Mái trường Tiểu học Nghĩa Tân đã gắn bó với tôi suốt năm năm đã cho tôi những kỉ niệm khó quên, đã là người bạn luôn chia sẻ với tôi những lúc buồn, lúc vui…
Hôm nay nhân buổi học cuối, tôi đã nán lại, ngồi dưới gốc cây phượng vĩ mà lòng tôi bồi hồi xúc động. Chao ôi! Có biết bao nhiêu kỉ niệm đang dồn về trong tôi, đang hiện hữu xung quanh tôi. Nào đâu cái buổi đầu tiên cắp sách tới trường, bước cùng mẹ mà lòng tôi không khỏi bồi hồi , xúc động, lo lắng. Bây giờ đã trở thành các anh, chị lớp năm.
Tôi còn nhớ những tiết học sôi nổi ở trường, tôi được các thầy cô tiếp thêm trí thông minh, lòng kiên nhẫn, cử chỉ dịu dàng, nuôi dưỡng tâm hồn và tuổi thơ tôi. Những giờ ra chơi vui đùa dưới cây bàng, cây phượng mà lòng không ngừng hỏi: “Sao cây lớn nhanh thế nhỉ” Từ khi tôi vào lớp một cây vẫn còn non, nhỏ mà giờ đây những cây đó đã cao giống như những học sinh lớp năm chúng tôi vậy. Những kỉ niệm về thầy cô, bạn bè, mái trường đều hiện về trong tôi.
Cho dù có rời xa ngôi nhà thứ hai than yêu này thì những cảm xúc trong tôi đối với mái trường không bao giờ bị phai mờ. Đứng dậy ra về mà lòng vẫn còn tiếc nuối một điều gì đó khó tả. Chao ôi! Ước gì tôi không phải rời xa mái trường tiểu học Nghĩa Tân thân yêu này!
Cảm xúc trong lúc chia tay mái trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu thật khó diễn tả bằng lời. Biết bao kỉ niệm buồn vui cùng xen lẫn với hình ảnh về sân trường, lớp học, thầy cô bạn bè cứ dần hiện về như một cuốn phim quay chậm. Đặc biệt hình ảnh cô giáo đầu tiên đón tôi vào lớp một nổi bật và sâu đậm hơn cả.
Cô tên là Thuận – một cái tên giản dị cũng giống với tính cách của cô. Cô có một vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng của một người phụ nữ Á Đông. Tôi không sao quên được nụ cười đôn hậu và đôi mắt hiền từ của cô. Sâu thẳm trong đôi mắt ấy là cả một vùng trời yêu thương cô dành cho lớp lớp học trò. Tôi cũng không thể quên được ánh mắt buồn rầu của cô khi chúng tôi chưa ngoan. Nhìn thấy ánh mắt đó của cô, chúng tôi cảm thấy mình thật có lỗi và hứa sẽ không bao giờ làm cô phải phiền lòng về những trò nghịch ngợm của mình nữa.
Ngày đầu tiên khi bước vào một môi trường mới đầy mới lạ, tôi không khỏi rụt rè, e ngại. Cô đã lại gần trò chuyện, động viên giúp tôi hòa đồng với các bạn. Cô đã dạy chúng tôi từng câu chữ, từng phép tính nhân chia, đưa chúng tôi đến chân trời trí thức. Cô còn dạy chúng tôi cách giao tiếp, ứng xử với mọi người. Cô luôn quan tâm đến mỗi bữa ăn, giấc ngủ của chúng tôi. Cô thường động viên chúng tôi cố gắng ăn cho mau lớn. Vào mỗi giờ ngủ trưa khi trời trở gió, cô liền đắp chăn cho từng bạn một vì sợ học trò chúng tôi bị cảm lạnh. Cô Thuận không chỉ là một giáo viên mà còn là một người mẹ hiền thứ hai của chúng tôi.
Giờ đây những hình ảnh đó đang dần lùi về quá khứ. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bước sang ngôi trường cấp hai. Những điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Nhưng tôi sẽ luôn mang theo mình hình ảnh thân thương của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên của quãng đời học sinh Tiểu học
Thời gian sao trôi nhanh quá? Bây giờ đã là giữa tháng 5 rồi. Chỉ còn mấy ngày nữa là em sẽ phải tạm biệt mái trường Tiểu học Nghĩa Tân - nơi con đò đưa em đến bến bờ tri thức. Phải chia tay với những người mẹ hiền luôn hết lòng chăm sóc cho đàn con, với những cô cậu học trò đáng yêu, tinh nghịch. Ngôi trường này đã lưu giữ biết bao những kỉ niệm thời thơ ấu của chúng em, những kí ức đẹp đẽ của tuổi học trò. Em còn nhớ như in những ngày đầu đến trường, em bỡ ngỡ, e dè như thế nào. Bước đi trên con đường thân quen mà sao cảm thấy lạ quá! Đường phố như sạch đẹp hơn, không khí tưng bừng náo nhiệt tạo ra cảm giác lạ thường vô cùng. Em bước vào trường mà không tin vào mắt mình, thấy trường mình đẹp quá! Mẹ dắt em vào lớp 1, cô giáo chủ nhiệm đã đứng chờ ngay ở cửa lớp rồi. Thân thương làm sao khi bắt gặp ánh mắt dịu hiền của cô Vinh, người mẹ đã dạy dỗ em hồi học lớp 1. Và những kỉ niệm ấy cứ tiếp tục lướt nhanh trong suốt 5 năm học qua. Cô Nguyệt, cô Hào, cô Thu, cô Tình là những người mà em cảm thấy gần gũi, gắn bó nhất. Các thầy cô đã truyền đạt cho em vô số kiến thức bổ ích để em trưởng thành, có thể tự tin bước vào một cuộc sống đầy gian nan vất vả. Ngoài ra, em còn vô cùng biết ơn các thầy cô trong nhà trường đã luôn tạo điều kiện, giúp đỡ em để em hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ của mình.
5 năm học là một thời gian dài để em nói lên hết tất cả những tình cảm, suy nghĩ lắng đọng trong tâm hồn em. Khi xa trường, em hi vọng các thế hệ đàn em sẽ luôn tiếp nối truyền thống tốt đẹp của nhà trường để trường tiểu học Nghĩa Tân mãi là niềm tin sáng, là sự lựa chọn tin cậy của mọi người. Em sẽ nhớ mãi về ngôi trường thân yêu này.
5 năm học đã trôi qua một cách lặng lẽ và giờ, em sẽ phải tạm biệt mái trường tiểu học thân yêu. Nhưng những kỉ niệm đẹp đẽ về ngôi trường này sẽ mãi mãi đọng lại trong tâm trí em.
Em vẫn nhớ ngày đầu tiên mẹ đưa em đến trường. Lúc đó, em thấy sợ và cứ núp đằng sau áo mẹ mà đi. Trong khi có vài bạn đang vui đùa thoải mái. Em thầm nghĩ: “Giá như mình là các bạn đó thì phải vui biết mấy”. Vào năm học lớp 1, chúng em được cô giáo Thuận dạy dỗ. Nhớ những buổi đầu đi học, tụi nhỏ chúng em đều là những đứa bé vừa rời khỏi tay bảo mẫu, vẫn còn ngơ ngác và rụt rè lắm! Có bạn còn òa lên khóc nức nở khi bố mẹ đi về. Nhưng cô Thuận rất dịu hiền, qua dỗ bạn này đến bạn khác, làm cho em và các bạn không còn sợ nữa. Cô Thuận đã dạy cho chúng em rất nhiều điều. Dần dần, cánh cửa của thế giới bao la rộng lớn kia đã được mở ra trong trí óc em. Em biết làm mọi việc mà hồi mẫu giáo em chưa biết làm như: viết văn, đọc bài, học toán…
Trong những năm học ở ngôi trường này, chúng em nô đùa, chạy nhảy, chơi biết bao nhiêu là trò chơi thú vị. Mùa hè đến, chúng em còn hái nụ hoa phượng, cùng nhau chơi chọi gà. Vui lắm!
Ấy vậy mà năm năm em học bậc tiểu học, năm năm nhìn lá phượng rơi đã thấm thoắt trôi đi, chỉ còn lại những kí ức đáng nhớ về một tuổi mực tím.
Mái trường mến yêu, thầy cô thân thương ơi, xin cho em gửi lời tạm biệt và lời cảm ơn. Cảm ơn các thầy, các cô đã vất vả dạy chúng em nên người. Tạm biệt mài trường còn đong đầy biết bao tình cảm về một tuổi học trò đầu tiên của chúng em. Em thấy buồn quá!…Rồi sẽ có một ngày, em trở về nơi đây.
Tuổi thơ tươi đẹp!
Lại một mùa hè nữa đã tới, một mùa hè đặc biệt với tôi, một mùa hè thật buồn. Mùa hè tôi phải chia tay mái trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu – nơi đã gắn bó với tôi suốt năm năm học qua.
Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ phải tạm biệt thầy cô, bạn bè – những người đã cùng trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn đáng nhớ. Mới ngày nào tôi còn là một cô bé vừa rời lớp mầm non, bỡ ngỡ bước vào trường. Vậy mà tôi đã trở thành học sinh lớp năm, sắp sang ngôi trường mới: Trung học cơ sở. Tôi yêu biết bao mái trường Tiểu học Nghĩa Tân yêu dấu – mái nhà thứ hai của tôi. Ở đây, tôi luôn được bao bọc, chở che. Thầy cô thân yêu như bố mẹ. Bạn bè thân thiết như an hem ruột thịt…
Biết bao kỉ niệm ùa về trong tôi, lòng tôi trào dâng một cảm giác bâng khuâng, nhớ nhung da diết. Những giờ phút cùng bè bạn chụm đầu giải toán, chung nhau đọc từng quyển truyện, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với nhau. Tất cả như chỉ mới ngày hôm qua.
Tôi thầm cảm ơn các thầy cô giáo đã dạy dỗ, ân cần chỉ bảo, giúp cho tôi có nhiều hành trang tri thức, vững bước trên con đường mơ ước mà mình đã chọn.
Hôm qua, các thầy các cô đã tổ chức cho chúng tôi một buổi dạ hội thật đáng nhớ. Những chương trình lí thú, những màn múa rối vui nhộn đã làm nên một buổi tối tuyệt vời mà tôi đã háo hức mong đợi. Thức ăn tuy chẳng phải sơn hào hải vị nhưng chúng tôi ăn vô cùng ngon miệng. Có lẽ vì chúng tôi được ăn trong tình cô trò, tình bè bạn thắm thiết. Buổi tối này sẽ là một kỉ niệm đẹp, theo tôi đi tiếp trên đường đời, đánh dấu một thời tuổi thơ tươi đẹp…
Những cảm xúc của tôi bây giờ có lẽ không thể nói hết thành lời. Tôi chỉ muốn gửi những lời chúc đẹp đẽ nhất tới thầy cô, bạn bè. Thầy cô là những người lái đò âm thầm chở bao thế hệ học sinh qua dòng song tri thức, cập bến bờ ước mơ. Còn bạn bè chính là những anh em tôi yêu thương vô cùng. Bạn bè và thầy cô – những người sẽ còn mãi trong trái tim tôi. Cảm ơn mái trường Tiểu học Nghĩa Tân – nơi đã mang đến cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Lại một mùa hè nữa lại đến, mùa hè này đặc biệt đối với học sinh khối năm chúng em. Năm nay là năm cuối cấp để chúng em phải xa thầy cô, bạn bè cùng với bao kỉ niệm vui buồn đáng nhớ.
Thời gian ơi! Sao ngươi trôi đi thật vô tình, ta giận ngươi không lặng lẽ để bây giờ ta sắp phải xa mái trường ta đã gắn bó trong suốt năm năm học vừa qua. Mái trường ấy trở thành mái nhà thứ hai, che chở ta bao bọc ta, ở đây có tính yêu thương, sự quan tâm của thầy cô giáo, tình an hem, bạn bè giữa các bạn học sinh. Biết bao kỉ niệm gắn bó trong suốt năm năm học nay ùa về trào dâng một nỗi buồn bâng khuân, xao xuyến. Thầy cô giáo, những người lái đò âm thầm đưa biết bao thế hệ học sinh qua dòng song tri thức cập bến ước mơ, định hướng tương lai cùng bao điều mới lạ đang chờ đón học sinh lớp năm ở những cổng trường xa lạ nhưng rất đỗi thân quen. Em thầm cảm ơn công lao dạy dỗ, ân cần chỉ bảo của thầy cô giáo trong suốt thời gian qua đã giúp em có hành trang tri thức vững bước trên con đường mơ ước em đã chọn, em sẽ cố gắng học tập tốt trong ngôi trường mới không phụ lòng mong mỏi, chăm sóc của thầy cô. Bạn bè ơi! Những thành viên trong mottj gia đình lớp năm của toàn trường nói chung và của gia đình lớp 5I nói riêng, giờ đây sắp phải chia tay mỗi bạn sẽ học ở những ngôi trường khác nhau, làm quen với bao điều mới lạ nhưng tất cả hãy nhớ mãi về ngôi trường yêu dấu với bao kỉ niệm bạn bè khi cùng nhau chơi đá cầu, mèo đuổi chuột hay những giờ lao động ngoại khóa cả lớp đoàn kết tích cực làm việc để đạt thành tích cao, những giờ trao đổi bài, hay nói chuyện riêng bị cô giáo phê bình…Tất cả như vừa mới xảy ra thật thân thương và đáng nhớ biết bao. Những người bạn gắn bó cùng ta chứng kiến giờ học hay và lý thú đó là tấm bảng đen, chiếc bàn, chiếc ghế…tất cả cùng như đang buồn vì sắp phải xa chúng em. Cành cây trong sân trường như đang nhuốm màu buồn bã vì mùa hè đến các bạn học sinh sẽ không còn được vui chơi, hòa cùng màu áo trắng học sinh.
Sắp phải xa mái trường với bao kỉ niệm đáng nhớ. Dù mai sau đi xa chắc chắn chúng em mãi nhớ về thầy cô, các bạn cùng những kỉ niệm. Em sẽ cố gắng học tập trong ngôi trường mới để thầy cô vui lòng.
Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.
Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ. Nhìn đám con trai ấy mà thấy thèm.”Ước gì mình cũng là con trai nhỉ ?’’
Vào lớp 1, em được học cô Sáu. Cô Sáu là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm thơ, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.
Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng trắng. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.
Được lên lớp 6, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.
‘‘ Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’
Mùa hè đã đến! Hoa phượng màu đỏ thắm đã báo hiệu điều đó. Nhưng đối với những bạn học sinh lớp năm như chúng em, mùa hè này sẽ là mùa hè cuối cùng trên sân trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu.
Nhìn lên cây phượng, bao cảm xúc chợt ùa về. Thời gian sao trôi nhanh quá! Mới ngày nào, chúng em còn rụt rè nấp sau lưng bố mẹ vào lớp 1. Bước vào môi trường mới lạ ai cũng bỡ ngỡ, có bạn còn òa khóc. Nhưng nay chúng em đã là một học sinh lớp năm, anh chị của các em nhỏ trong trường.
Em nhớ mãi những tiết học sôi nổi, vui tươi mà các thầy cô đã tiếp thêm trí thông minh và sức mạnh cho chúng em. Những giờ ra chơi ồn ào, những khoảnh khắc vui vẻ, cùng nhau chơi đùa hay ngồi trên ghế đá nói chuyện… Tất cả những hình ảnh đó đều khắc sâu vào tâm hồn em như vừa mới xảy ra từ hôm qua.
Những ngày cuối hè, các bạn trai cầm nụ hoa phượng chơi “chọi gà”, còn các bạn gái thì túm tụm lại, nhặt những cánh hoa phượng rơi, ép khô làm con bướm… Vui lắm! Những kỉ niệm này sẽ đọng mãi trong tim và tiếp sức để chúng em vững vàng, tự tin lên cấp hai. Tạm biệt mái trường Nghĩa Tân thân yêu! Cảm ơn thầy cô đã cho chúng em kiến thức và những bài học làm người! Rồi một ngày nào đó, em sẽ trở lại nơi đây…
Thời gian sao trôi nhanh quá! Bây giờ đã là giữa tháng năm rồi, chỉ còn mấy tuần nữa là tôi sẽ phải tạm biệt mái trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu.
Ôi những kỉ niệm khó quên sao cứ hiện hữ xung quanh tôi. Tôi còn nhớ những dãy nhà tôi đã từng học, những dãy hành lang, góc sân mà tôi thường nô đùa chạy nhảy. Trên sân khấu nơi mà tôi đã từng biểu diễn e – rô – bíc cùng bạn Dung, những dãy để xe của các thầy cô giáo mà nhóm tôi đã tập kịch… Tôi còn nhớ những tiết học sôi nổi ở trường, tôi được các thầy cô tiếp thêm trí thông minh lòng kiên nhẫn, cử chỉ dịu dàng, nuôi dưỡng tâm hồn và tuổi thơ tôi. Tôi còn nhớ như in ngày đầu cắp sách tới trường, tôi lo lắng, e dè thế nào. Bố dắt tôi vào lớp 1A, cô giáo chủ nhiệm đã đứng chờ ngay ở cửa lớp rồi. Thật thân thương làm sao khi bắt gặp ánh mắt dịu hiền của cô Thuận, người mẹ đã dạy dỗ tôi hồi học lớp 1. Ngày đó khi bước vào một môi trường đầy mới lạ, tôi không khỏi rụt rè e ngại, cô đã lại gần trò chuyện, động viên và giúp tôi hòa đồng cùng các bạn. Cô đã dạy chúng tôi từng câu chữ, từng phép tính cộng trừ, đưa chúng tôi đến chân trời trí thức. Và những kỉ niệm đó sẽ động viên tôi để tôi có thể tự tin bước vào một hành trình mới trong cuộc đời. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bước sang ngôi trường cấp hai. Những điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ tôi ở phía trước. Tạm biệt phấn trắng! Tạm biệt bảng đen! Tớ không thể ở với các cậu mãi nhưng tới một ngày nào đó tớ sẽ trở lại để thăm các cậu. Năm năm học là một thời gian dài để tôi nói lên hết tất cả những tình cảm, suy nghĩ lắng đọng trong tâm hồn tôi.Khi ra trường mà lòng vẫn còn tiết nuối một điều khó tả. Chao ôi! Ước gì tôi không phải rời xa mái trường Tiểu học Nghĩa Tân thân yêu này!
Ôi! Năm năm học của tôi ở trường Nghĩa Tân sao trôi qua nhanh quá! Tôi sắp phải nói lời tạm biệt với mái trường thân thương này rồi.
Tôi cảm thấy không muốn rời xa nơi đây – nơi tôi đã nhận được bao kiến thức bổ ích từ lời giảng dạy ngọt ngào của các thầy cô, nơi chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm buồn vui của tôi với bạn bè. Tôi sẽ nhớ năm căn lớp tôi từng ngồi học, nhớ những hành lang, những góc sân tôi đã chạy nhảy, nô đùa. Tôi sẽ nhớ nơi dưới bóng cây tôi đã hô cả lớp tập thể dục, nhớ cái sân khấu tôi từng biểu diễn ê – rô – bích với bạn Hiền. Tôi sẽ nhớ phòng Đoàn đội của cô Hải tổng phụ trách, nơi tôi đã làm “chuyển phát viên”, đi phát báo Học Trò Cười, báo Thiếu niên cho các lớp. Tôi sẽ nhớ khu nhà xe mát mẻ mà tôi từng tập kịch với nhóm của tôi, nhớ chiếc ghế đá tôi từng vấp ngã và phải vào phòng y tế,… Những nơi ấy dường như đều lưu luyến tôi ở lại. Tôi muốn được gặp tất cả những thầy cô đã từng dạy dỗ tôi nên người để nói lời cảm ơn. Tôi muốn tiếp tục chơi đùa với những người bạn thân của tôi. Tôi không biết có gặp lại họ mai sau không? Tôi ước mọi vật ở đây đều hiểu những gì tôi nói: “Tạm biệt bàn, ghế, tạm biệt phấn, bảng, tạm biệt ngưỡng cửa, lá cờ! Tạm biệt trường Tiểu học Nghĩa Tân! Tớ không thể ở mãi bên các bạn. Tớ phải lớn lên! Hẹn gặp lại!”.
Tôi biết rằng tôi sẽ không được học tập và vui chơi dưới mái trường xinh đẹp này nữa. Nhưng tâm hồn và kí ức của tôi luôn luôn đọng lại những kỉ niệm tuổi học trò ở trường Nghĩa Tân.
Mùa hè đến rồi!
Hoa phượng gọi nhau í ới. Những bông hoa đỏ chói hé nở từng chùm. Tiếng ve râm ran báo hiệu một mùa hè sôi động. Với chúng em, đây là mùa hè đáng nhớ nhất vì sắp phải xa thầy cô, tạm biệt mái trường. Không biết sau này có còn được gặp lại, được ôn lại những kỉ niệm trôi đi cùng năm tháng nữa hay không? Rồi mai đây, trong khó khăn và hạnh phúc, chúng ta có còn được nhớ lại những kỉ niệm thời ấu thơ? Thời gian học dưới mái trường Tiểu học trôi đi như một giấc mơ êm đềm. Nhưng dù có đi đâu, học ở đâu, chúng em sẽ nhớ mãi ngôi trường Tiểu học Nghĩa Tân, ngôi trường đã cung cấp cho mình những kiến thức đầu tiên. Ai ai đi đâu cũng nhớ trường như nhớ quê hương. Mai đây, con chim non nào cũng phải dời tổ để bay đi bắt đầu một hạnh phúc mới. Như chúng em, sắp rời xa nơi đã trang bị kiến thức đầu tiên cho mình để bắt đầu những thử thách gian nan hơn. Ngôi trường này đã rèn luyện cho em thêm phần chững chạc, phần tự tin. Xa trường, em sẽ nhớ cô Vinh – người cô hiền dịu, thương yêu học sinh hết mực, hay cô Hưng – giáo viên luôn tận tình và quan tâm với học trò. Từ ngày đầu tiên còn bỡ ngỡ đến khi tự tin bây giờ đã 5 năm. Thế mà 5 năm qua, em không thể nào quên được hình ảnh của cô giáo và các bạn, tiếng đánh vần và tiếng hát ngân nga hồi bé con mà đã được học, … Chính những thành phần đó đã hình thành một học sinh chững chạc bây giờ.
Sắp chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường, chia tay những cây phượng cao ngút ngàn, lòng em cứ lâng lâng. Chỉ còn có thể để lại dòng lưu bút kỉ niệm thân thương.
Tạm biệt mái trường màu sơn xanh!
48 thành viên của lớp 5B thân mến!
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là chúng ta phải xa nhau rồi! Từng thành viên của lớp sẽ mỗi người một ngả, nếu có may mắn thì một số đứa có thể gặp nhau vì thi cùng trường. Nhưng những thành viên còn lại thì sao? Họ sẽ không gặp được ai mà mình quen biết. Nhưng không phải vì vậy mà tớ hay tất cả các cậu quên đi “Ngôi nhà” 5B thân yêu! Suốt 4 năm được học cùng mọi người, ai cũng yêu thương nhau. Tất cả chúng ta đều hòa thuận, tuy rằng thi thoảng có đôi chút xích mích. Nhưng chúng ta vẫn còn là học sinh, vì vậy những việc mà “chuyện bé xé ra to” và cũng rất bình thường! Nhớ cái hồi mà Hiếu mới vào lớp không? Lúc đó, nó hiền khô! Bọn con trai và con gái lớp mình còn tranh giành nhau để được chơi với nó! Nhưng chỉ khoảng mấy ngày sau, Hiếu hòa nhập được với mọi người. Đúng là nhanh thật! Còn khi Mai mới vào, đứa nào đứa nấy đếu “mắt chữ A, mồm chữ O” khi nghe cô bảo nó từ Hà Nam lên đây. Tưởng chừng như mới có ngày nào thôi, mà bây giờ đã cuối năm học rồi! Chắc hẳn ai cũng buồn phải không? Tớ cũng buồn lắm! Phải xa bạn bè, thầy cô và mái trường thì ai mà chẳng buồn!
Mọi người ơi, chỉ còn 2 tuần nữa thôi là chúng ta tạm biệt nhau rồi! Tất cả kỉ niệm ở mái trường này sẽ được tớ nhớ mãi! Mọi người hãy nhớ tới tớ đó nha! Tớ yêu mọi người nhiều lắm.
Chúc cậu học gỏi, thành công trong cuộc sống và xinh đẹp hơn nha!”
Chỉ là 2 dòng lưu bút thôi; Ngắn gọn như vậy nhưng lại được viết nắn nót trong những quyển lưu bút của chúng tôi.
Mùa hè tới luôn luôn mang những niềm vui khó tả cho lũ học sinh chúng tôi. Sân trường tràn ngập cánh hoa phượng. Tuy vậy các bác lao công không cần dọn. Bởi vì những đứa học sinh nữ chúng tôi sẽ xuống nhặt nhạnh làm dây trang trí. Tiếng ve kêu râm ran, báo hiệu cho các bạn trai đi bắt ve sầu.
Đó là những mùa hè năm trước. Còn năm nay, lớp 5 rồi mùa hè khác lạ quá! Quyến luyến cái sân trường, dãy bàn, dãy ghế thân quen. Nhà vào chúng, những kỉ niệm lại ùa về. Đó là những kỉ niệm vui buồn với cái Phương, cái Ánh, cái Linh,… những người bạn thân nhất của tôi. Và lý do quyến luyến nữa là vì năm nay nghỉ hè sớm. Không chỉ tôi mà lũ bạn cũng cố gắng tận dụng khoảng thời gian quý giá này. Tất cả mọi bí mật, mọi kỉ niệm, mọi trò chơi đã qua,… đều được chia sẻ cùng nhau, đều được chơi lại nữa…
Và hai dòng lưu bút kia lại là con đê ngăn dòng nước mắt của tôi. Tôi đọc chầm chậm dòng lưu bút. Tôi chợt cảm nhận được ý nghĩa sâu xa và tình cảm của bạn tôi.
“Tớ sẽ nhớ mãi về cậu! Đừng quên tớ nhé”
Những dòng lưu bút thân thương của các bạn sẽ mãi được tôi trân trọng và lưu giữ. Các bạn sẽ làm như tôi chứ? Để khi xa rồi chợt nhớ tới trường Tiểu học Nghĩa Tân Chúng ta sẽ lại mở những trang lưu bút và nhớ tới những kỉ niệm đẹp bên ngôi trường này.
Ve…ve..ve…!
Tôi thảng thốt giật mình khi những tiếng ve đầu tiên cất lên báo hiệu một mùa hè mới đã đến. Không như nhiều năm trước, năm nay, tôi dường như quên mất tâm trạng đợi hè. 5 năm dưới mái trường Tiểu học Nghĩa Tân… 5 năm với biết bao kỷ niệm vui buồn… Ngoảnh lại, 5 năm – Thời gian trôi qua nhanh thật!
Vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên tôi được đặt chân đến ngôi trường này. Mọi thứ thật mới lạ! Tôi – khi ấy – vừa tròn 6 tuổi, vừa hồi hộp, vừa sung sướng khi được khoác lên mình bộ đồng phục mang tên trường tiểu học Nghĩa Tân, đeo cặp sách trên vai (chứ không phải là chiếc ba lô bé xíu như hồi mẫu giáo đâu nhé) hăm hở cùng mẹ đến trường. Rồi, cảm giác bỡ ngỡ ban đầu cũng nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho sự tự tin khi ngày qua ngày, tôi dần dần được các cô chỉ dạy cho biết bao nhiều điều mới lạ. Ký ức của tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên được hình ảnh thân thương của cô Hồng, cô Thủy, cô Hiền, cô Xuân và bây giờ là cô Ánh – những cô giáo chủ nhiệm vô cùng tận tụy và tận tâm đối với chúng tôi. Trái tim tôi cũng đang đầy ắp biết bao yêu thương khi những gương mặt thân quen của thầy Thắng, thầy Kiên, cô Thanh, cô Nhung, cô Chi, cô Chiến, cô Trang, cô Xướng, cô Nhuận đang lần lượt hiện về trong tấm trí. Các thầy cô là những người đã chèo lái con đò mà trên đó chúng tôi là những hành khách tí hon. Chuyến đò ấy, sau 5 năm bây giờ đã về đến bến!
Cho con được nói ngàn lời biết ơn đến các thầy, các cô – những người cha, người mẹ thứ 2 của chúng con ở mái trường này. 5 năm – thời gian chưa phải là nhiều để chúng con biết hiểu và chia sẻ với các thầy, các cô. Có thể, có lúc nào đó, những vụng dại, ngây ngô của chúng con đã vô tình làm cho thầy cô phải buồn. Và cũng có thể, có lúc nào đó, sự bướng bỉnh và khó bảo của đám “quỷ ma” chúng con đã khiến cho toc thầy cô thêm vài sợi bạc. Nhưng xin các thầy cô hãy tin rằng, trong trái tim chúng con luôn có một chỗ thật ấm áp và đầy ắp tình yêu thương dành cho các thầy, các cô. Để giờ đây, khi sắp phải xa thầy cô, xa mái trường Tiểu học Nghĩa Tân yêu dấu này, mỗi chúng con đều cảm thấy trong lòng rưng rưng, lưu luyến!
Tạm biệt hành trình này! Chúng con – những hành khách tí hon trên chuyến đò mang số hiệu 2007 – 2012 sẽ chân cứng đá mềm và không bao giờ quên ngôi nhà yêu quý mang tên Trường tiểu học Nghĩa Tân!
5 năm học đã sắp trôi qua, kèm theo đó là biết bao kỉ niệm của tuổi tiểu học. Những kỉ niệm ấy, em sẽ không bao giờ quên được.
Nhớ, có lẽ chỉ cần một từ đó cũng đủ diễn tả cảm xúc của em lúc này. Từ khi còn là một cậu bé vừa mới biết làm những con tính đơn giản, biết viết những con chữ đầu tiên cho đến bây giờ, trường tiểu học Nghĩa Tân đã dìu dắt, nâng đỡ em nên người. Năm năm học sao qua đi nhanh thế? Bạn bè, thầy cô, ngôi trường thân yêu, rồi đây em sẽ phải rời xa tất cả để bắt đầu bước đi trên một chặng đường đời mới. Thầy cô, bạn bè, mọi người đã dành những tình cảm, sự quan tâm tốt đẹp nhất cho em. Có mọi người, em mới có ngày hôm nay. Em còn nhớ như in những ngày đầu tiên đến trường, thật bỡ ngỡ, lạ lẫm. Lúc đó, vòng tay ấm áp và giọng nói hiền từ của cô Hồng đã xua tan tất cả. Rồi em cứ lớn dần dưới vòng tay yêu thương của các thầy cô. Cô Thủy, cô Hiền, cô Xuân và cô Ánh là những người mà em cảm thấy gần gũi, gắn bó nhất.
Giờ đây những hình ảnh đó chỉ còn là kí ức. Chẳng bao
File đính kèm:
- cảm xúc khi xa mái trường tiểu học.doc