Đề bài: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó

“Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” là một trong những truyền thuyết hay của kho tàng văn học Việt Nam. Kết thúc truyện là cái chết của Trọng Thủy ở giếng Loa Thành, thể hiện sự hối lỗi muộn màng, đồng thời cũng là một sự cảm thông của nhân dân dành cho một kẻ ngu trung như Trọng Thủy. Tương truyền kể lại, sau khi Trọng Thủy chết đi, linh hồn đã đi tìm Mị Châu ở thủy cung nơi biển Đông rộng lớn.

 Cơ thể dần lạnh toát, mọi vật xung quanh đều tối om, một tia sáng nơi cuối giếng len lói chiếu rọi cả khuôn mặt trắng bệch của Trọng Thủy, thân xác và linh hồn chàng đã tách khỏi nhau. Tia sang trắng duy nhất dẫn đường cho Trọng Thủy, chàng đi theo với hy vọng sẽ thoát khỏi bóng tối của giếng Loa Thành. Bỗng ánh sáng trắng vụt tắt, thay vào đó là một màu đỏ lòm lòm, lòe nhòe những đốm đen.

 

docx3 trang | Chia sẻ: quynhsim | Lượt xem: 509 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề bài: Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đề bài:Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó. Bài làm: “Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” là một trong những truyền thuyết hay của kho tàng văn học Việt Nam. Kết thúc truyện là cái chết của Trọng Thủy ở giếng Loa Thành, thể hiện sự hối lỗi muộn màng, đồng thời cũng là một sự cảm thông của nhân dân dành cho một kẻ ngu trung như Trọng Thủy. Tương truyền kể lại, sau khi Trọng Thủy chết đi, linh hồn đã đi tìm Mị Châu ở thủy cung nơi biển Đông rộng lớn. Cơ thể dần lạnh toát, mọi vật xung quanh đều tối om, một tia sáng nơi cuối giếng len lói chiếu rọi cả khuôn mặt trắng bệch của Trọng Thủy, thân xác và linh hồn chàng đã tách khỏi nhau. Tia sang trắng duy nhất dẫn đường cho Trọng Thủy, chàng đi theo với hy vọng sẽ thoát khỏi bóng tối của giếng Loa Thành. Bỗng ánh sáng trắng vụt tắt, thay vào đó là một màu đỏ lòm lòm, lòe nhòe những đốm đen. -Đây là đâu? Tại sao lại nóng thế này! -Ngươi phải trả giá cho sự ngu trung của mình! – Tiếng nói ghê rợn đáp lại lời Trọng Thủy và hai tên quỷ sứ cùng chiếc vạc dầu xuất hiện. Hai tên quỷ sứ với khuôn mặt giữ tợn, thân hình khổng lồ, trên đầu có hai cái sừng rất to, một tên quỷ cầm cây đinh ba đen, tên còn lại bê chiếc vạc dầu đang bốc khói nghi ngút. Dường như hai tên quỷ này đã chuẩn bị sẵn chiếc vạc dầu cho Trọng Thủy.Không chỉ vậy, đôi mắt của chúng nhìn Thủy toát lên sự thù hận và căm ghét, chúng nhìn thấu tâm gan chàng, nhìn thấu được những việc làm sai trái của chàng khi còn sống. Tên quỷ cầm cây đinh ba giơ cao tay định đâm Trọng Thủy thì chàng đã nhanh chóng né được. Thế là cuộc giao chiến giữa hai tên quỷ xứ và Trọng Thủy bắt đầu.Hai tên quỷ khổng lồ đánh đâu, Thủy tránh được tới đó, nhưng Thủy chỉ tránh mà không đánh trả vì biết sức mình không đủ để tiêu diệt được hai tên quỷ này. -Ngươi có chạy đằng trời! Một khi đã bước chân lên cầu này thì chỉ có con đường chết. Câu nói của tên quỷ cầm vạc dầu đã làm Trọng Thủy có thoáng qua chút thất vọng.Nhưng thật tinh ý, chàng đã để ý thấy không phải có mười tám cổng dẫn xuống địa ngục mà có tới mười chín cổng, “Chắc chắn sẽ có lối thoát.” – Chàng nghĩ thầm. Bỗng chàng vụt chạy sang hướng Tây và vụt vào một cánh cổng làm cho hai tên quỷ không kịp trở tay. Chàng mêt nhoài chạy những bước rời rạc hy vọng sẽ tìm thấy đường thoát, những giọt mồ hôi chảy xuống mắt cay sè, thêm vào là cảm giác mệt nhoài sau trận giao chiến một mất một còn, và chàng ngất xỉu giữa màn đêm đầy bí ẩn. Toàn thân đau nhức, Trọng Thủy tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên một bãi cát mịn, trước mặt là biển xanh rì rào sóng vỗ.Chàng mừng rỡ khi nhận ra đã thoát khỏi địa ngục và đến được bờ biển Đông.Nhưng trong long vẫn luôn tự hỏi, tại sao chàng lại có thể đến được bờ biển. Vọng bên tai có tiếng nói: -Khen ngợi thay cho tinh thần dung cảm, trí tuệ nhanh nhẹn của ngươi. Ta thấu được rằng người đã biến hối lỗi, hướng tình yêu thương và nhớ mong đến Mĩ Châu, nay ta giúp người, đưa ngươi đến bờ biển Đông rộng lớn này để ngươi có một cơ hội chuộc lỗi. Trọng Thủy quay người nhìn quanh nhưng không thấy một bóng người còn tiếng nói cũng vang vọng rồi biến mất theo tiếng sống vỗ bờ. Trên mặt biển trong xanh, Thủy nhìn thấy một con thuyền, chàng gọi với xin đi nhờ xuống thủy cung.Người chèo thuyền nghe được tiếng gọi bèn lái thuyền vào gần bờ, chàng lên thuyền vào nhận thấy, người lái đò là một bác Tôm. -Anh đi đâu? -Tôi muốn xuống thủy cung, cảm phiền bác. -Anh xuống thủy cung làm gì? Đó là nơi không phải ai cũng muốn đến là đến được. -Tôi muốn tìm lại người vợ yêu dấu mà mình đã đánh mất. -Ồ! Vậy chắc hẳn phu nhân của anh là một cư dân dưới thủy cung? -Nàng tên Mị Châu – con gái của đức vua An Dương Vương, vì tôi mà nàng bị vua cha chém đầm. Nghe kể lại, nàng xuống thủy cung. Nghe Trọng Thủy nói vậy, bác Tôm rất nỗi kinh ngạc, vì dưới thủy cung, ai ai cũng biết câu chuyện tình buồn của nàng Mị Châu xinh đẹp, nhưng nay nàng đã là con gái nuôi của Long Vương và chị em kết nghĩa của công chúa Ngọc. -Vậy thì có lẽ anh chậm chân rồi, công chúa Mị Châu đang tổ chức lễ kén rể. Đường về thủy cung còn xa, tới nơi thì có thể sẽ là muộn. -Cảm phiền bác đi nhanh giùm, tôi rất muốn được cơ hội gặp Mị Châu. Thấy được sự thành tâm của Trọng Thủy, bác Tôm đã cố gắng hết sức.Thời gian hai ngày trôi qua nhanh chóng, chớp nhoáng, Trọng Thủy đã xuống dưới thủy cung xinh đẹp. Xung quanh, những rặng san hô đủ màu sắc là những bờ tường vững chắc bảo vệ cung điện, dưới chân những viên ngọc trai sáng lấp lánh, cư dân thủy cung đi lại nhộn nhịp, tấp nập. Thủy cung hiện ra trước mắt chàng là một nơi phồn thịnh, cuộc sống ấm êm, no đủ.Chàng tiến tới cánh cổng giác vàng dẫn vào cung điện của Long Vương thì bị hai tên lính Cá Ngựa chặn lại. -Ta muốn gặp công chúa Mị Châu, ngươi hãy vào bẩm báo rằng chồng nàng đã tới. -Tên ăn mày rách rươi kia, ngươi đừng đứng đây lảm nhảm, công chúa Mị Châu làm gì có phu quân bẩn thủi như nhà ngươi. Trọng Thủy nhìn lại bộ dạng của mình, nhẫn nại và bước đi.Sáng hôm sau, khi đã tơm tất, bảnh bao, chàng lại tới cổng, chà trộn vào dòng người đi kén rể vào lâu đài.Chàng tách đoàn đi tìm Mị Châu và bị lạc vào vườn thượng uyển.Tại nơi đây, Trọng Thủy bắt gặp dáng người thanh mảnh, cao cao, toát lên vẻ cao quý và nhận ra đó là Mị Châu. -Mị Châu! Ta đã tìm được nàng rồi. Mị Châu trong trang phục lấp lánh ánh kim, rất quý phái, khuôn mặt nàng toát lên vẻ nhu mì, hiền thảo. Nàng quay người lại, liếc nhìn Trọng Thủy và bỏ đi cùng tì tớ. -Xin nàng hãy cho ta cơ hội để giãi bày. Từ khi nàng đi, hình bóng của nàng luôn hiển hiện trước mắt ta, long ta luôn canh cánh một nỗi ân hận. Mị Châu vẫn bước đi mà không một lần ngoảnh lại, xa xa có một chàng trai đang đứng đợi nàng. Trọng Thủy biết lỗi lầm không thể chuộc, bỏ đi tìm đến bờ vực thẳm, Thủy đã nhảy xuống và hóa thân thành bong bóng biển, để nguyện ước được Mị Châu mãi mãi.

File đính kèm:

  • docxTrọng Thủy tìm Mị Châu dưới thủy cung.docx