I - Giới thiệu tác giả , tác phẩm :
II- Đọc - hiểu văn bản
1. Trên đường tôi về quê :
Tôi phảng phất một nỗi buồn vì sự thay đổi xấu đi của quê hương.
2. Những ngày tôi ở quê :
Tôi chứng kiến quê hương đã sa sút nghiêm trọng Tôi đau đớn, xót xa, thương cảm cho quê hương và phê phán thực trạng trì trệ, đen tối của xã hội.
3. Tôi lên đường :
38 trang |
Chia sẻ: oanhnguyen | Lượt xem: 1159 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang mẫu tài liệu Bài giảng Văn bản: cố hương lỗ tấn tiết 76, 77, 78 : đọc - Hiểu văn bản, để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Văn bản: cố hương Lỗ TấnTiết 76, 77, 78 : Đọc - hiểu văn bản I - Giới thiệu tác giả , tác phẩm : II- Đọc - hiểu văn bản 1. Trên đường tôi về quê : Tôi phảng phất một nỗi buồn vì sự thay đổi xấu đi của quê hương. 2. Những ngày tôi ở quê : Tôi chứng kiến quê hương đã sa sút nghiêm trọng Tôi đau đớn, xót xa, thương cảm cho quê hương và phê phán thực trạng trì trệ, đen tối của xã hội. 3. Tôi lên đường : 3.Tôi lên đường : . Thời gian: - Phương tiện: - Cảnh vật: hoàng hôn thuyền Những dãy núi xanh hai bên bờ sông đen sẫm lại, nối tiếp nhau chạy lùi về phía sau lái. Cảnh này chỉ mang tính tượng trưng Tôi và cháu Hoàng ngồi tựa cửa thuyền, cũng nhìn phong cảnh mờ ảo bên ngoài. Bỗng cháu Hoàng hỏi: - Bác này ! Lúc nào chúng ta lại trở về nhỉ ? - Trở về ? Sao cháu chưa đi đã nghĩ đến chuyện trở về ? - Nhưng thằng Thuỷ Sinh nó hẹn cháu đến nhà nó chơi cơ mà! Hoàng giương to đôi mắt đen nháy nhìn tôi, ngây người suy nghĩ. Tôi và mẹ tôi cũng đều có ý buồn, thế là lại nhắc đến Nhuận Thổ.. Mẹ tôi nói: - Cái chị Hai Dương, ‘‘nàng Tây Thi đậu phụ’’ ấy mà ! Từ khi nhà ta bắt đầu sửa soạn hành lí, chẳng ngày nào là chị ta không đến. Hôm trước, chị ta đứng cạnh đống tro, moi ra hơn mười chiếc, cả bát lẫn đĩa, bàn tán một hồi rồi nói quyết rằng Nhuận Thổ vùi vào đấy để khi nào xúc tro là mang đi luôn. Chị ta khám phá ra việc đó, tự cho mình là có công, liền lấy ngay cái ‘‘cầu khí sát’’ (... ), rồi chạy biến. Tuy chị ta lùn và chân bé tí tẹo thế, mà chạy cũng nhanh đáo để ! Tôi và cháu Hoàng ngồi tựa cửa thuyền, cũng nhìn phong cảnh mờ ảo bên ngoài. Bỗng cháu Hoàng hỏi: - Bác này ! Lúc nào chúng ta lại trở về nhỉ ? - Trở về ? Sao cháu chưa đi đã nghĩ đến chuyện trở về ? - Nhưng thằng Thuỷ Sinh nó hẹn cháu đến nhà nó chơi cơ mà! Hoàng giương to đôi mắt đen nháy nhìn tôi, ngây người suy nghĩ. Tôi và mẹ tôi cũng đều có ý buồn, thế là lại nhắc đến Nhuận Thổ.. Mẹ tôi nói: - Cái chị Hai Dương, ‘‘nàng Tây Thi đậu phụ’’ ấy mà ! Từ khi nhà ta bắt đầu sửa soạn hành lí, chẳng ngày nào là chị ta không đến. Hôm trước, chị ta đứng cạnh đống tro, moi ra hơn mười chiếc, cả bát lẫn đĩa, bàn tán một hồi rồi nói quyết rằng Nhuận Thổ vùi vào đấy để khi nào xúc tro là mang đi luôn. Chị ta khám phá ra việc đó, tự cho mình là có công, liền lấy ngay cái ‘‘cầu khí sát’’ (... ), rồi chạy biến. Tuy chị ta lùn và chân bé tí tẹo thế, mà chạy cũng nhanh đáo để ! Ngôi nhà cũ xa dần, phong cảnh làng cũ cũng mờ dần nhưng lòng tôi không chút lưu luyến. Tôi chỉ cảm thấy chung quanh tôi là bốn bức tường vô hình, nhưng rất cao, làm cho tôi vô cùng lẻ loi, ngột ngạt. Hình ảnh đứa bé oai hùng, cổ đeo vòng bạc, đứng giữa ruộng dưa hấu, tôi vốn nhớ lắm, nhưng bây giờ bỗng nhiên cũng mờ nhạt đi, khiến tôi lại càng thêm ảo não. ? Hãy phân tích tâm trạng của nhân vật tôi lúc này? Cảnh này chỉ mang tính tượng trưng Ngôi nhà cũ xa dần, phong cảnh làng cũ cũng mờ dần nhưng lòng tôi không chút lưu luyến. Tôi chỉ cảm thấy chung quanh tôi là bốn bức tường vô hình, nhưng rất cao, làm cho tôi vô cùng lẻ loi, ngột ngạt. Hình ảnh đứa bé oai hùng, cổ đeo vòng bạc, đứng giữa ruộng dưa hấu, tôi vốn nhớ lắm, nhưng bây giờ bỗng nhiên cũng mờ nhạt đi, khiến tôi lại càng thêm ảo não. Cảnh này chỉ mang tính tượng trưng Ngôi nhà cũ xa dần, phong cảnh làng cũ cũng mờ dần nhưng lòng tôi không chút lưu luyến. Tôi chỉ cảm thấy chung quanh tôi là bốn bức tường vô hình, nhưng rất cao, làm cho tôi vô cùng lẻ loi, ngột ngạt. Hình ảnh đứa bé oai hùng, cổ đeo vòng bạc, đứng giữa ruộng dưa hấu, tôi vốn nhớ lắm, nhưng bây giờ bỗng nhiên cũng mờ nhạt đi, khiến tôi lại càng thêm ảo não. Cảnh này chỉ mang tính tượng trưng Ngôi nhà cũ xa dần, phong cảnh làng cũ cũng mờ dần nhưng lòng tôi không chút lưu luyến. Tôi chỉ cảm thấy chung quanh tôi là bốn bức tường vô hình, nhưng rất cao, làm cho tôi vô cùng lẻ loi, ngột ngạt. Hình ảnh đứa bé oai hùng, cổ đeo vòng bạc, đứng giữa ruộng dưa hấu, tôi vốn nhớ lắm, nhưng bây giờ bỗng nhiên cũng mờ nhạt đi, khiến tôi lại càng thêm ảo não. Cảnh này chỉ mang tính tượng trưng - Làng cũ mờ dần trong tâm trí tôi, tôi không chút lưu luyến vì cảnh vật và con người phũ phàng, bi đát quá, tôi không dám nhớ nữa vì nhớ đến chỉ thêm đau buồn mà thôi. Tôi cảm thấy lẻ loi, ngột ngạt vì chung quanh chỉ toàn là những con người trở lên xa lạ, cách bức với tôi. Đứa bé oai hùng không còn đẹp đẽ nữa mà là một con người khốn khổ thê lương, đần độn, ngu muội, nó càng làm tăng thêm nỗi buồn đau, thất vọng, ảo não cho tôi mà thôi. Tôi ra đi là tất yếu Văn bản: cố hương Lỗ TấnTiết 76, 77, 78 : Đọc - hiểu văn bản I - Giới thiệu tác giả , tác phẩm : II- Đọc - hiểu văn bản 1. Trên đường tôi về quê : Tôi phảng phất buồn vì sự thay đổi xấu đi của quê hương. 2. Những ngày tôi ở quê : Tôi chứng kiến quê hương đã lâm vào tình trạng sa sút nghiêm trọng đau đớn, xót xa, thương cảm cho quê hươngPhê phán thực trạng trì trệ, đen tối của xã hội 3. Tôi lên đường : trong một tâm trạng rất buồn vì quê hương quá bi đát, thê lương Đây cũng chính là biểu hiện của tình yêu quê hương Tôi nằm xuống, nghe nước róc rách vỗ vào mạn thuyền, biết là tôi đang đi theo con đường của tôi. Tôi nghĩ bụng: tôi và Nhuận Thổ, tuy cách bức đến như thế này, nhưng con cháu chúng tôi vẫn còn thân thiết với nhau. Chẳng phải cháu Hoàng đang mơ ước đến Thuỷ Sinh đó ư? Tôi mong ước chúng nó không giống chúng tôi, không bao giờ phải cách bức nhau cả...Nhưng tôi cũng không muốn chúng nó vì thân thiết với nhau mà phải vất vả, chạy vạy như tôi, cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà đần độn như Nhuận Thổ; cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà tàn nhẫn như bao nhiêu người khác. Chúng nó cần phải sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa từng được sống. Tôi nằm xuống, nghe nước róc rách vỗ vào mạn thuyền, biết là tôi đang đi theo con đường của tôi. Tôi nghĩ bụng: tôi và Nhuận Thổ, tuy cách bức đến như thế này, nhưng con cháu chúng tôi vẫn còn thân thiết với nhau. Chẳng phải cháu Hoàng đang mơ ước đến Thuỷ Sinh đó ư? Tôi mong ước chúng nó không giống chúng tôi, không bao giờ phải cách bức nhau cả...Nhưng tôi cũng không muốn chúng nó vì thân thiết với nhau mà phải vất vả, chạy vạy như tôi, cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà đần độn như Nhuận Thổ; cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà tàn nhẫn như bao nhiêu người khác. Chúng nó cần phải sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa từng được sống. Câu hỏi: Hãy trao đổi với nhau về nghệ thuật diễn tả niềm mong ước của tôi? Tôi nằm xuống, nghe nước róc rách vỗ vào mạn thuyền, biết là tôi đang đi theo con đường của tôi. Tôi nghĩ bụng: tôi và Nhuận Thổ, tuy cách bức đến như thế này, nhưng con cháu chúng tôi vẫn còn thân thiết với nhau. Chẳng phải cháu Hoàng đang mơ ước đến Thuỷ Sinh đó ư? Tôi mong ước chúng nó không giống chúng tôi, không bao giờ phải cách bức nhau cả...Nhưng tôi cũng không muốn chúng nó vì thân thiết với nhau mà phải vất vả, chạy vạy như tôi, cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà đần độn như Nhuận Thổ; cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà tàn nhẫn như bao nhiêu người khác. Chúng nó cần phải sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa từng được sống. Tôi nằm xuống, nghe nước róc rách vỗ vào mạn thuyền, biết là tôi đang đi theo con đường của tôi. Tôi nghĩ bụng: tôi và Nhuận Thổ, tuy cách bức đến như thế này, nhưng con cháu chúng tôi vẫn còn thân thiết với nhau. Chẳng phải cháu Hoàng đang mơ ước đến Thuỷ Sinh đó ư? Tôi mong ước chúng nó không giống chúng tôi, không bao giờ phải cách bức nhau cả...Nhưng tôi cũng không muốn chúng nó vì thân thiết với nhau mà phải vất vả, chạy vạy như tôi, cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà đần độn như Nhuận Thổ; cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà tàn nhẫn như bao nhiêu người khác. Chúng nó cần phải sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa từng được sống. Tôi nằm xuống, nghe nước róc rách vỗ vào mạn thuyền, biết là tôi đang đi theo con đường của tôi. Tôi nghĩ bụng: tôi và Nhuận Thổ, tuy cách bức đến như thế này, nhưng con cháu chúng tôi vẫn còn thân thiết với nhau. Chẳng phải cháu Hoàng đang mơ ước đến Thuỷ Sinh đó ư? Tôi mong ước chúng nó không giống chúng tôi, không bao giờ phải cách bức nhau cả...Nhưng tôi cũng không muốn chúng nó vì thân thiết với nhau mà phải vất vả, chạy vạy như tôi, cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà đần độn như Nhuận Thổ; cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà tàn nhẫn như bao nhiêu người khác. Chúng nó cần phải sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa từng được sống. Tôi nằm xuống, nghe nước róc rách vỗ vào mạn thuyền, biết là tôi đang đi theo con đường của tôi. Tôi nghĩ bụng: tôi và Nhuận Thổ, tuy cách bức đến như thế này, nhưng con cháu chúng tôi vẫn còn thân thiết với nhau. Chẳng phải cháu Hoàng đang mơ ước đến Thuỷ Sinh đó ư? Tôi mong ước chúng nó không giống chúng tôi, không bao giờ phải cách bức nhau cả...Nhưng tôi cũng không muốn chúng nó vì thân thiết với nhau mà phải vất vả, chạy vạy như tôi, cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà đần độn như Nhuận Thổ; cũng không muốn chúng nó phải khốn khổ mà tàn nhẫn như bao nhiêu người khác. Chúng nó cần phải sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa từng được sống. Bằng cách lập luận sắc sảo chặt chẽ vừa là lí lẽ, vừa là dẫn chứng đoạn văn đã đánh giá lại toàn bộ tình cảm của tôi với Nhuận Thổ, với Hai Dương và với bao nhiêu người khác, vừa là sự so sánh đối chiếu tình cảnh của thế hệ hôm nay với thế hệ mai sau để làm nổi bật ước mơ cháy bỏng của nhân vật tôi Văn bản: cố hương Lỗ TấnTiết 76, 77, 78 : Đọc - hiểu văn bản I - Giới thiệu tác giả , tác phẩm : II- Đọc - hiểu văn bản 1. Trên đường tôi về quê : Tôi phảng phất buồn vì sự thay đổi xấu đi của quê hương. 2. Những ngày tôi ở quê : Tôi chứng kiến quê hương đã lâm vào tình trạng sa sút nghiêm trọng đau đớn, xót xa, thương cảm cho quê hươngPhê phán thực trạng trì trệ, đen tối của xã hội 3. Tôi lên đường : Tôi lên đường trong một tâm trạng rất buồn vì quê hương quá bi đát, thê lương mơ ước thế hệ mai sau được sống một cuộc đời đẹp đẽ đây là ước mơ cao cả, chân thành xuất phát từ tình yêu quê hương tha thiết của tôi và cũng là của nhà văn. ? Vậy tại sao đang hi vọng mơ ước thì tôi lại hoảng sợ rồi cười thầm khi nhớ đến Nhuận Thổ xin chiếc lư hương và đôi đèn nến? - Có lẽ vì tôi nghĩ rằng Nhuận Thổ còn lạc hậu, còn mê tín Mong ước của anh ta gần gũi, nhỏ bé Anh nhìn về quá khứ, sống bằng quá khứ lạc hậu và ngu muội, khó thay đổi. - Còn mơ ước của tôi thì cao cả, xa vời không biết có thực hiện được không. Tôi luôn hướng tới tương lai, tới những ước mơ tốt đẹp. ...Tôi đang mơ màng thì trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng một cánh đồng cát, màu xanh biếc, cạnh bờ biển, trên vòm trời xanh đậm, treo lơ lửng một vầng trăng tròn vàng thắm. Tôi nghĩ bụng: Đã gọi là hi vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi. ...Tôi đang mơ màng thì trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng một cánh đồng cát, màu xanh biếc, cạnh bờ biển, trên vòm trời xanh đậm, treo lơ lửng một vầng trăng tròn vàng thắm. Tôi nghĩ bụng: Đã gọi là hi vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi. ...Tôi đang mơ màng thì trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng một cánh đồng cát, màu xanh biếc, cạnh bờ biển, trên vòm trời xanh đậm, treo lơ lửng một vầng trăng tròn vàng thắm. Tôi nghĩ bụng: Đã gọi là hi vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi. ...Tôi đang mơ màng thì trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng một cánh đồng cát, màu xanh biếc, cạnh bờ biển, trên vòm trời xanh đậm, treo lơ lửng một vầng trăng tròn vàng thắm. Tôi nghĩ bụng: Đã gọi là hi vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi. Tôi nghĩ: Nghệ thuật: ý nghĩa: Tác giả đã sử dụng yếu tố nghị luận, đưa ra một triết lí về con đường đi để mọi người suy ngẫm. hãy mạnh dạn bước qua những hủ tục lạc hậu, những hàng rào ngăn cản, những bức tường chắn, ... để tạo ra con đường mới, bước đi trên con đường mới, cuộc đời mới Cũng như con đường trên mặt đất, mọi thứ không tự có sẵn. Nhưng nếu cố gắng và kiên trì con người sẽ có tất cả. Hi vọng giống như con đường trên mặt đất. Lúc đầu vốn làm gì có. Người ta đi mãi thì thành đường thôi. ? Như vậy từ ước mơ của tôi, tác giả đã đặt ra vấn đề gì cho người nông dân và cho toàn thể xã hội? -Tác giả đã đặt ra vấn đề con đường đi cho người nông dân và toàn xã hội cho mọi người suy nghĩ. vấn đề vô cùng bức thiết Cảnh này chỉ mang tính tượng trưng Văn bản: cố hương Lỗ TấnTiết 76, 77, 78 : Đọc - hiểu văn bản I - Giới thiệu tác giả , tác phẩm : II- Đọc - hiểu văn bản 1. Trên đường tôi về quê : Tôi phảng phất buồn vì sự thay đổi xấu đi của quê hương. 2. Những ngày tôi ở quê : Tôi chứng kiến quê hương đã lâm vào tình trạng sa sút nghiêm trọng đau đớn, xót xa, thương cảm cho quê hươngPhê phán thực trạng trì trệ, đen tối của xã hội 3. Tôi lên đường : Tôi lên đường trong một tâm trạng rất buồn vì quê hương quá bi đát, thê lương mơ ước thế hệ mai sau được sống một cuộc đời đẹp đẽ đặt ra vấn đề con đường cho người nông dân và toàn xã hội suy ngẫm. ? Thông qua hình ảnh con đường, nhân vật tôi cũng như nhà văn có mong muốn và tư tưởng, tình cảm gì? - Tôi cũng như nhà văn muốn thức tỉnh người nông dân không cam chịu cuộc sống nghèo hèn, áp bức. Muốn khơi dậy cho họ tinh thần vươn lên để hưởng một cuộc sống tốt đẹp. Tin ở thế hệ con cháu sẽ mở đường đến ấm no, hạnh phúc. Tin vào cuộc đổi đời của quê hương. Biểu hiện của một tình yêu quê hương mới mẻ và mãnh liệt của tôi cũng như của Lỗ Tấn. Chủ tịch nước Trung Quốc, Giang Trạch Dân phát động: “Bất kể gặp bao nhiêu gian nan trắc trở chúng ta cần bước tiếp, kiên định không nao núng. Trong sự nghiệp vĩ đại xây dựng xã hội chủ nghĩa mang màu sắc Trung Quốc, hãy đứng vững trên đất, gạt bỏ hết chông gai, tinh thần phấn chấn, đoàn kết phấn đấu, không ngừng tìm tòi và sáng tạo. Đó chính là cách kỉ niệm Lỗ Tấn hay nhất.” Văn bản: cố hương Lỗ Tấn Tiết 76, 77, 78 : Đọc - hiểu văn bản I - Giới thiệu tác giả , tác phẩm : II- Đọc - hiểu văn bản 1. Trên đường tôi về quê : Tôi phảng phất buồn vì sự thay đổi xấu đi của quê hương. 2. Những ngày tôi ở quê : Tôi chứng kiến quê hương đã lâm vào tình trạng sa sút nghiêm trọng đau đớn, xót xa, thương cảm cho quê hương Phê phán thực trạng trì trệ, đen tối của xã hội 3. Tôi lên đường :Tôi lên đường trong một tâm trạng rất buồn vì quê hương quá bi đát, thê lương mơ ước thế hệ mai sau được sống một cuộc đời đẹpđặt ra vấn đề con đường cho người nông dân và toàn xã hội suy ngẫm. III- Tổng kết: ? Em có đánh giá gì về nghệ thuật và nội dung của văn bản? III- Tổng kết : Nghệ thuật : Cố hương là văn bản tự sự kết hợp với miêu tả, trữ tình và nghị luận + Tự sự: kể lại sự việc tôi sau hai năm về quê chứng kiến nhiều cảnh đổi thay bi đát, có các nhân vật chính - phụ, nhân vật trung tâm.... + Trong tự sự có miêu tả : miêu tả cảnh thiên nhiên ... miêu tả người đặc biệt miêu tả nội tâm nhân vật tôi rất đặc sắc + Trong tự sự có trữ tình: từ chỗ phảng phất buồn trên đường về quê đến chỗ đau xót đến bi đát trong những ngày ở quê, song cuối cùng là hi vọng trên đường xa quê. + Trong tự sự có nghị luận: khi thì là lời đánh giá về quê hương khi thì bàn luận về nhân vật, khi thể hiện sự lập luận khúc triết, khi thì đưa ra một triết lí để mọi người suy ngẫm. + Ngoài ra truyện còn sử dụng đối thoại, độc thoại, nghệ thuật đối chiếu và hồi ức, so sánh ... III- Tổng kết : Nghệ thuật : + Cố hương là văn bản tự sự kết hợp với miêu tả, trữ tình và nghị luận + Ngoài ra truyện còn sử dụng đối thoại, độc thoại, nghệ thuật đối chiếu và hồi ức, so sánh ... Nội dung : Văn bản: cố hương Lỗ Tấn Tiết 76, 77, 78 : Đọc - hiểu văn bản I - Giới thiệu tác giả , tác phẩm : II- Đọc - hiểu văn bản 1. Trên đường tôi về quê : Tôi phảng phất buồn vì sự thay đổi xấu đi của quê hương. 2. Những ngày tôi ở quê : Tôi chứng kiến quê hương đã lâm vào tình trạng sa sút nghiêm trọng đau đớn, xót xa, thương cảm cho quê hương Phê phán thực trạng trì trệ, đen tối của xã hội 3. Tôi lên đường : Tôi lên đường trong một tâm trạng rất buồn vì quê hương quá bi đát, thê lương mơ ước thế hệ mai sau được sống một cuộc đời đẹpđặt ra vấn đề con đường cho người nông dân và toàn xã hội suy ngẫm. III- Tổng kết: III- Tổng kết : Nghệ thuật : + Cố hương là văn bản tự sự kết hợp với miêu tả, trữ tình và nghị luận + Ngoài ra truyện còn sử dụng đối thoại, độc thoại, nghệ thuật đối chiếu và hồi ức, so sánh ... Nội dung : + Cố hương là bức tranh xơ xác, tiêu điều về xã hội Trung Quốc những năm cuối TK XIX đầu thế kỉ TK XX. + Nỗi chua xót của nhà văn trước sự tàn tạ của Cố hương Phê phán thực trạng trì trệ đen tối của xã hội Mong mỏi sự đổi đời của quê hương Đặt ra vấn đề con đường cho người nông dân và toàn thể xã hội. - Ghi nhớ : Trong truyện ngắn Cố hương, thông qua việc thuật lại chuyến về quê lần cuối cùng của nhân vật tôi, những rung cảm của tôi trước sự thay đổi của làng quê, đặc biệt là của Nhuận Thổ, Lỗ Tấn đã phê phán xã hội phong kiến, lễ giáo phong kiến, đặt ra vấn đề con đường đi của người nông dân của toàn xã hội để mọi người suy ngẫm. IV- Luyện tập: ? Từ tác phẩm Cố hương hãy liên hệ và so sánh với một số tác phẩm văn học hiện thực phê phán Việt Nam giai đoạn 1930-1945 ? Lỗ Tấn rất thành công diễn tả điều này khi xây dựng nhân vật d i ễ n b i ế n Lỗ Tấn rất thành công diễn tả điều này khi xây dựng nhân vật t â m t r ạ n g Hình ảnh nào mà Lỗ Tấn đưa ra trong Cố hương trở thành triết lí sâu sắc? o n n ờ c ư đ g Yếu tố này trong Cố hương thường nằm trong yếu tố độc thoại nội tâm n ộ i t m â m i ê u ả t Bài tập về nhà: Phân tích nhân vật tôi trong tác phẩm Cố hương của Lỗ Tấn.
File đính kèm:
- VAN BAN CO HUONG.ppt